PATTAYA 1
           Trần Sơn Giang (*)
                                                                         
“ Chuyến du xa - cuộc “hành hương tình ái”,
Người người đi tìm nơi cùng tận của tình yêu…”

Tôi đã tìm gặp ở đây một Pattaya rất trần thế, một pattaya “rạng rỡ nụ cười” …

Pattaya ngày anh về rộn rã,
Sóng xô bờ ... bờ hát, biển chiều nghiêng.
Đêm ra đảo sóng càng vội vã,
Xô hồn anh vào sóng mắt trinh nguyên.
                                 *           
Khách phương xa về vui thêm phố biển,
Pattaya hiền hoà ... Đức Phật cũng dừng chân.
Và em đó ... thiên thần bé nhỏ,
Giữ cho anh mãi mãi nụ cười xuân.
                                 *
Pattaya !
Vòng tay êm ả ...
Đêm nghe sóng, sao thưa gà gọi sáng,
Giọt đàn trong rơi nhẹ cuối bờ xa.
Khúc dân ca ru hồn khách viễn xứ,
Lả lướt…thâm trầm ... nhịp điệu Pattaya !
                                 *
Chuyến du xa - cuộc “hành hương tình ái”,
Người người đi tìm nơi cùng tận của tình yêu.
Chỉ có em … nồng nàn, quyến rũ,
Trọn vẹn chữ Người như Đức Phật vẫn hằng mong.
                                 *
Pattaya !
Người về say nhịp sóng...
Gió nói điều chi ?
Biển hát lời gì ?
Nghìn năm bên trời rộng,
Thao thức nỗi nhân trần ...
                                 *
Đêm thức ngộ từ lời em ngàn ánh sáng,
Thánh kinh nào không tự trái tim ra ?
Mai anh về ... kinh ca hoà tiếng sóng,
Thành lời em… rạo rực ... Pattaya !
                                 *
Pattaya ! Pattaya !
Lời em vang tận cùng sâu thẳm ...
Tâm linh và thể xác.
Khổ đau và hạnh phúc.
Tất cả vào mây khói ...
Hoá thân thành ... nụ cười rạng rỡ ... Pattaya.                                                         
                     Thailand, tháng 8/2007
Bản viết tay tác giả để tặng Tiến và Nen – hai hướng dẫn viên du lịch tua Tp. HCM - Bangkok từ 10/8/2007 đến 14/8 2007
..................................
(*)  Trần Long, K2. ĐHSP Quy Nhơn. Giảng viên ĐHKHXH&NV, ĐHQG TP.HCM)
  

PATTAYA 2
Pattaya mùa mưa đi thật nhẹ,
Sóng thôi buồn, tóc trắng dịu dàng xanh.
Anh ra đảo tìm em theo dấu cát,
Năm tháng quay về ray rứt giữa ngàn xanh.
                                 *
                               *  *
Phố vẫn thế, vòng tay rộng mở,
Đức Phật nhân từ tha thứ lỗi nhân gian.
Chỉ có anh tên tội đồ tình ái,
Ngơ ngác lạc thần giữa hai phiá thời gian…
                                 *
                               *  *               
Pattaya !
Triều xa khắc khoải.
Đêm thấp thoáng đèn ai chong phía đảo,
Trăng khuya về khua nước gọi người xa
Khúc du ca ai đàn nghe da diết,
Sâu lắng … nồng nàn … câu hát Pattaya.
                                 *
                               *  *
Chuyến du xa - cuộc hành hương bất tận,
Người người quay về nơi khởi thuỷ của tình yêu.
Chỉ có em … bao điều bí ẩn,
Chúm chím môi cười ... Người… hay Phật… cõi phiêu diêu?
                                 *
                               *  *
Pattaya !
Người về ru nhịp sóng
Biển thôi xao, gió lặng sáng mây hồng
Chuyện xa xưa bềnh bồng như mây nổi
Sao chuyến quay về day dứt chẳng hề nguôi
                                 *
                               *  *
Đêm sao sa, hàng mi cong lộng lẫy
Ánh sao nào lạc lối lẫn vào đây
Để mai xa, anh về yêu phố biển
Yêu sóng, yêu bờ, yêu ánh mắt mê say.
                                 *
                               *  *
Pattaya ! Pattaya !
Lời em vang tận cùng sâu thẳm
Tâm linh và thể xác …
Khổ đau và hạnh phúc …
Tất cả vào mây khói …
Hoá thân thành … nụ cười rạng rỡ … Pattaya.
                                                 
            

Pattaya Thailand - 12/08/2007.

Khi chúng mình còn cứ mãi gọi tên nhau
    Trần Sơn Giang (*)
Ước mong sao mình trở về ngày xưa ấy…Thưở “cá lứa chim đàn, ngờ nghệch thấy là kêu”


Hai mươi lăm năm lại về nghe biển hát,
Cát vẫn hiền hoà đợi nắng cuối ghềnh xa…
Gió miên man gọi về trong ký ức,
Những tháng ngày yêu dấu tuổi đôi mươi…
*
Hai mươi lăm năm biển bồng lên bọt trắng,
Những buồn vui như bọt nước rồi tan.
Chỉ yêu thương xanh hoài ngoài biển rộng,
Đi biệt tháng ngày, nghe tiếng sóng bỗng xôn xao.
*
“Quy Nhơn ơi! Tình yêu anh ở đó”,
Tứ thơ ai đeo đẳng suốt một đời.
“Con còng gió và em” đắp đổi ngày gian khó,
Chiều chia tay thương còng gió rũ mắt buồn.
*
Có đêm thơ ta về thành đêm trắng,
Biển lạnh, trăng ngà, xanh lét ngọn đèn khuya.
Ai ngâm chi câu thơ Hàn bạc trắng,
Hiu quạnh Quy Hoà, đơn chiếc một hồn điên!
*
Câu dân ca “Người ơi, người ở”,
Người ra đi thương nhớ gửi lại Trường.
Người ra đi mà lòng càng rộng mở,
Tự bao giờ ta bỗng biết thương nhau.
*
Cứ day dứt những chiều thu phố nhỏ,
Mưa cuối tuần lạnh cóng tháp Chàm xưa.
Mắt ai sâu lung linh vòm tháp cổ,
Thương đến lặng người… không nói … để hoài thương.
*
Người về đâu … sóng gào trơ hốc đá!
Tóc phai rồi biển cũng bạc trắng giữa ngàn trưa…
Biết có lúc tìm nhau trong hối hả,
Mà sóng đời xô đẩy cứ hoài xa…
*
Còn bao lâu … biết còn bao lâu nữa?
Khi dã tràng cũng mỏi mệt với triều xa!
Còn lâu lắm… và còn lâu lắm nữa!
Khi chúng mình còn biết gọi tên nhau!
*
Hãy gọi tên nhau như hồi còn trẻ dại,
Cá lứa, chim đàn ngờ nghệch thấy là kêu.
Hạnh phúc sao tháng ngày không nghi ngại,
Có chút quà quê cũng ríu rít gọi nhau vui.
*
Hãy gọi tên nhau dù mừng vui hay tiếc nuối,
Dù giàu sang hay gian khó đến nghìn lần.
Mình đã qua những ngày cơm nước muối,
Có đứa nào hơn hồi mặc áo sinh viên!
*
Hãy gọi tên nhau cho biển chiều không vật vã,
Cho mưa không về trên tình bạn tuổi đôi mươi.
Như tri kỷ hồi phong phanh manh áo cũ,
Biển ủ chúng mình bớt lạnh những đêm đông…
*
Xin gửi sóng nghìn lời từ tạ,
Để trùng dương đồng vọng tiếng yêu thương.
Xin gửi gió lời chia tay cuối hạ,
Để chúng mình còn cứ mãi gọi tên nhau.   
                     

Quy Nhơn – Tp. HCM tháng 8/2013  (Lần về họp lớp Văn 2 tại Quy Nhơn, tháng 8/2013)

(*) Trần Long, K 2, Đại học Sư phạm Quy Nhơn,
Giảng viên ĐH KHXH & NV, ĐHQG, Tp. HCM

Giờ tiễn biệt (*)
Trần Sơn Giang (**)

Giữa giờ Thân đất mẹ đón Người về
Tổ Quốc thiêng liêng tiễn Người trong ngấn lệ
Đảo Yến lặng thầm… mây trắng nhẹ nhàng bay.

Trong câu hát sao đong đầy nước mắt
Áo xanh một đời đồng đội mãi yêu thương
Trong tiếng khóc…. lửa nghìn năm không tắt
Lửa lòng dân thiêu cháy những gian hùng.

Chiều không nói….  giấu buồn sau bóng núi
Người lặng thinh….  thương tiếc mở tương lai
Đất trời kia nghìn năm theo chữ nhẫn
Có một con người nhẫn nhịn để ngày mai.

Cánh đại bàng tầm cao hơn giông bão
Cảnh giới đời thường: đảo Yến rộn ràng vui
Người mong ước một vùng đất phong thuỷ
Núi Thọ, Mũi Rồng phúc ấm triệu người dân.

Nghe đâu đây câu hò khoan Lệ Thuỷ
Mưa bão đi về tiếng hát vẫn tươi trong
Giống như Người công minh chính trực (***)
Dâu bể cuộc đời thắm mãi tấm lòng son.

Xin đừng hỏi vì sao, vì sao nữa!
Cứ sống cho đời ta sẽ hiểu được vì sao
Ai chưa rõ, hãy nhìn xa hơn chút nữa!
Phía ngoài kia dân như biển nước… triều cao.

Khói nhang bay giữa muôn lời cầu nguyện
Đảo Yến - Vũng Chùa như thể đất tâm linh
Mai cháu con nghe kề về kỳ truyện
Đất Thánh nhân nằm, nơi ấy hoá đất thiêng.

Viết xong lúc 17g30, ngày 13/10/2013 tại Tp. HCM, thời điểm linh cửu Đại tướng Võ Nguyên Giáp an vị tại Vũng Chùa.          
(*) Bài đã đăng trên trang web của Trường ĐH Văn hoá Nghệ thuật Quân đội Hà Nội.
(**) Trần Long, K. 2, ĐHSP Quy Nhơn. Giảng viên ĐHKHXH&NV, ĐHQGTP.HCM 
(***) Lấy ý từ câu thơ dân gian:
“ Thánh thần là ai? Thánh thần là ta!
Công minh chính trực chết ra thánh thần”

---------------------------- 

Trăng gọi anh về
Trần Sơn Giang (*)

       Mến tng anh Đinh Hài, cu SV. ĐHSP Quy Nhơn)

Trăng gọi anh về giữa phố Hội lung linh
Con nước sông Thu vẫn thì thầm bên bến Đợi
Lặng lẽ sông Hoài tiếc nuối thưở vàng son…
*
Phố hoa đăng tìm em tim cháy rực
Như sao trời em biến mất giữa mùa trăng
Xưa em bảo tìm nhau bên Gò Nổi
Anh tới phố Hội rồi, em còn đợi ở Kỳ Lam?
*
Thưở quen nhau anh từng nghe bến Đợi
Mấy mươi năm trời thấm thía cảnh chờ mong
Cũng từng nghe sông Hoài nhưng chưa lần nào tới
Đứng cạnh sông rồi sao còn mãi ngóng trông…
*
Anh thầm hỏi người khai canh xứ Quảng
Có phải khi Người về đã mắc mối tương tư?
Để lúc đi xa còn Hoài còn Đợi
Để kẻ si tình về ngơ ngẩn giữa trời thu…
*
Đêm qua nhanh, rồi hoa đăng cũng lịm
Có đốm lửa tình thao thức giữa bình minh
Có đốm lửa tình đợi mãi đến mùa trăng
Để được cháy như ngàn hoa đăng rực cháy.
*
Bên kia ấy, lời ru con vẫn ấm,
Giọng bài Chòi man mác một dòng xanh,
Nhịp chèo khua điệu đàng theo câu hát,
Cửa Đại nghiêng mình trong sắc áo thiên thanh.
*
Phố Hội ơi! Anh yêu mà không biết
Mai quay về anh đào thêm sông Nhớ
Ngơ ngác nửa đời…. nửa đời ngơ ngác …. thả hoa đăng.

                      Hội  An - Tp. HCM  tháng 8/2013 
                    (Lần về họp lớp Văn 2 tại Hội An, tháng 8-2013)
(*) Trần Long, K2, ĐHSP Quy Nhơn.
Giảng viên Trường ĐHKHXH&NV, ĐHQG TP.HCM.    

------------------------------           

TỰ TÌNH
       Trần Sơn Giang (*)

Ai gọi đâu mà sóng cứ vào bờ,
Như yêu thương không níu cũng quay về.
Ai khiến đâu mà sóng về cuối bãi,
Như xa xưa không kéo cũng ùa về.
*
Gió quanh co đùa ai nơi ngõ vắng,
Mấy mươi năm tinh nghịch vẫn như còn.
Chỉ có ta giờ thêm tóc trắng,
Đứng lơ ngơ bên gốc sứ tự buổi nào.
*
Trường vẫn thế, giảng đường xanh trầm lặng,
Vẻ trang nghiêm, khắc khổ nghiệp trồng người.
Bạn bè xưa về hội vui hơn tết,
Nụ cười tươi còn vẹn tuổi đôi mươi.
*
Ta trở về hàng cây như xa lạ,
Vẫn còn đây lớp cũ, ghế bàn xưa.
Chợt bâng khuâng nhớ nhiều đôi kính lão,
Dáng gầy thương trên bục giảng những ngày mưa.
*
Năm tháng trôi đi và dòng đời nghiệt ngã,
Bao nỗi chất chồng ta thành tên ngớ ngẩn.
Lặng lẽ bên đời nhiều u mê, lú lẫn,
Đi vạn nẻo đường còn quanh quẩn bến mê!
*
Ai đến, ai đi, ai về, ai ở ?
Nhớ rồi quên, quên nhớ để rồi quên.
Ai giàu, ai sang, ai quyền, ai thế?
Nhớ rồi quên, quên nhớ cũng rồi quên…
*
Bỗng ước mơ sao được là như con sóng,
Thật vô tư khi vỗ nhịp vào bờ,
Thật vô tư khi tìm về cuối bãi,
Giữa biển đời cuồn cuộn kiếp phù du.
            

Biển Quy Nhơn – Ga Sài Gòn  tháng 12/2017
    (Lần về họp lớp Văn 2 tại Quy Nhơn, tháng 12-2017)

                                            
............................
(*) Trần Long, K.2, ĐHSP Quy Nhơn.
Giảng viên ĐHKHXH&NV, ĐHQG TP.HCM

---------------

Trường ca Chămpa

Phần 1: Phía Đông và phía Tây

Thuở hồng hoang lửa vùi trong đá
Mẹ thân gầy đi mở lửa cho con
Một đời mẹ giẫm mòn bao đá núi
Giọt nước đội về cho hồng má chúng con.


Một đời mẹ tay cào lên cỏ cháy
Đất xương rồng nở những cánh rau non
Suối mùa khô trơ lòng không tôm cá
Mẹ lần mò đi tìm chợ cuối đồng xa.


Con vô tâm… tưởng mẹ là đá núi
Tưởng gai xương rồng không đâm thủng lớp da chai
Tưởng thời gian không làm sức mẹ đuối
Tưởng nỗi nhọc nhằn không đè nổi cánh vai xuôi.


Mười lăm năm u mê … bỗng một ngày con thảng thốt
Tiếng gọi Người xao xác gió đồng hoang
Đêm mênh mông… thân gầy trên củi nóng
Mẹ hồng lên trong ánh lửa buổi hồng hoang.


Con đưa mẹ về Kut bên phía nội
Đất xương rồng nghi ngút khói tâm linh
Gần đấy thôi sao bỗng thấy xa xôi
Chiều chia biệt con về … chân không bước nổi.


Từ dạo ấy phía Tây thành vọng tưởng
Nắng qua đồi rồi trăng xuống phía rừng xa
Hình bóng mẹ lung linh trong đoàn người đội nước
Đôi vai gầy chảy xuống những thương yêu.


Phía Tây của con… chiều đi theo nắng nhạt
Nghìn cây ru giấc ngủ mẹ bình yên
Dưới chân mẹ đá mòn theo năm tháng
Lời mẹ vang trong nắng gió Phan Rang.


Phía Đông của con những ngày biển động
Cha lặng thầm vá lưới đợi bình yên
Lũ chúng con năm tháng vẫn hồn nhiên
Cứ vui bước trên lối mòn cha khai mở….


Một đời cha đong đầy nắng gió
Một đời cha vẫy vùng sóng cả
Chiều Sơn Hải sóng về sau phía núi
Cha còn chờ con nước lớn... ra khơi.

Phần 2: Xương rồng và cát